Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2008

CA DAO TỤC NGỮ VỀ TÌNH YÊU

Ước gì anh hoá ra dưa,
Để em đem tắm nước mưa chậu đồng.
Ước gì em hoá ra dơi,
Bay đi bay lại trên nơi anh nằm

Con cuốc kêu réo rắt trên ngàn,
Gà rừng táo tác gọi con tha mồi.
Lạnh lùng thay láng giềng ơi,
Láng giềng lạnh ít, sao tôi lạnh nhiều.

Tiếc sự biết nhau quá chậm

Ngày đi, trúc chửa mọc măng,
Ngày về trúc đã cao bằng ngọn tre.
Ngày đi, lúa chửa chia vè,
Ngày về lúa đã đỏ hoe ngoài đồng,
Ngày đi, em chửa có chồng,
Ngày về, em đã con bồng, con mang.

Dế kêu cho giải cơn sầu,
Mấy lời em nói bạc đầu không quên.
Em đang dệt chiếu hồi văn,
Nghe anh có vợ, em quăng con chuồi.
Em đang bắc nước xôi xôi,
Nghe anh có vợ, quăng nồi đá vung.
Em đang vút (vo) nếp xôi xôi,
Nghe anh có vợ, thúng trôi nếp chìm.

Buổi thanh xuân thiếp chẳng gặp chàng,
Bây giờ năm con bảy cái ra đàng gặp nhau.
Bấy lâu lên ngọn sông Tần,
Muốn tìm cá nước phải lần trời mưa.
Tiếc công anh đắp đập be bờ,
Để ai quẩy đó, mang lờ đến đơm.

Trách sự sai lời nguyện-ước

Mình nói dối ta mình chửa có chồng,
Để ta mang cốm, mang hồng sang sêu,
Ta sang mình có chồng rồi,
Để cốm ta mốc, để hồng long tai.
Ngỡ là long một long hai,
Ai ngờ long cả trăm hai quả hồng.
Hai ta đang nhớ đang thương,
Ai về phân quế, rẽ hương cho đành!
Hai ta đang nối dây dài,
Ai cầm dao sắc, cắt hai dây lìa.
Chiều chiều ra đứng ngõ sau,
Hai tay rũ xuống như tàu chuối te
Tiếc công vun bón cây mè
Mè không có trái, chim mè đậu lên.
Tiếc công rày xuống, mai lên,
Mòn đàng dứt cỏ, không nên tự trời.
Tưởng rằng kèo cột ở đời,
Ai ngờ kéo rã cột rời tứ phương.
Ngày nào em nói em thương,
Như trầm mà để trong rương chắc rồi.
Bây giờ khoá rớt chìa rơi.
Rương long nắp vỡ bay hơi mùi trầm