Thứ Tư, 5 tháng 11, 2008



Hoa cúc
Thu - Xuân Diệu

Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu.
Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì.
Hư vô bóng khói trên đầu hạnh;
Cành biếc run run chân ý nhi.
Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa.
Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà.
Buồn ở sông xanh nghe đã lại,
Mơ hồ trong một tiếng chim qua.
Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm,
Hây hây thục nữ mắt như thuyền.
Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu,
Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.

Hoa Cúc - Xuân Quỳnh

Có thay đổi gì không màu hoa ấy
Mùa hạ qua rồi lại đến mùa thu
Thời gian đi màu hoa cũ về đâu
Nay trở lại vẫn còn như mới mẻ
Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thế
Chỉ là em đã khác với em xưa
Nắng nhạt vàng, ngày đã quá trưa
Nào đâu những biển chờ nơi cuối đất
Bao ngày tháng đi về trên mái tóc
Chỉ em là đã khác với em thôi
Nhưng màu hoa đâu dễ quên nguôi
Thành phố ngợp ngày nao chiều gió dậy
Gương mặt ấy lời yêu thưở ấy
Màu hoa vẫn cháy ở trong em

Thứ Ba, 4 tháng 11, 2008



Hoa sữa
Hoa Sữa - Nguyễn Phan Hách

Tuổi mười lăm em lớn lên từng ngày
Một buổi sáng bỗng thành thiếu nữ
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ
Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu
Mùi hoa sữa trong áo em và mái tóc
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt
Vậy mà tan trong sương gió mong manh
Tại muà thu, tại em hay tại anh
Tại sang đông không còn hoa sữa
Tại siêu hình, tại gì không biết nữa
Tại con bướm vàng có cánh nó bay
Đau khổ nhiều nhưng éo le thay
Không phải thời Rô Mê ô và Ju li ét
Nên chẳng có đứa nào dám chết
Đành lòng thôi, mỗi đứa một phương
Chỉ mùa thu tròn vẹn nhớ thương
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ
Hương của mối tình đẫu nhắc nhở
Có hai người xưa đã yêu nhau ...

Hoa Cúc Vàng


Hoa cúc: tỏ sự cao thượng.

Bài Thơ Nói Về Hoa Tigon

Một mùa thu trước ,mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dãi đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít cành hoa trắng chạnh lòng

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi

Thuở đó nào tôi đã biết gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp :’Mùa hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy’.

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời gian khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá!-Tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường

Từ đấy thu rồi thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn dấu trong tim bóng ‘một người’

Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đêm nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ đến loài... hoa vỡ
Tựa trái tim phai tựa máu hộng

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2008

CA DAO TỤC NGỮ VỀ TÌNH YÊU

Ước gì anh hoá ra dưa,
Để em đem tắm nước mưa chậu đồng.
Ước gì em hoá ra dơi,
Bay đi bay lại trên nơi anh nằm

Con cuốc kêu réo rắt trên ngàn,
Gà rừng táo tác gọi con tha mồi.
Lạnh lùng thay láng giềng ơi,
Láng giềng lạnh ít, sao tôi lạnh nhiều.

Tiếc sự biết nhau quá chậm

Ngày đi, trúc chửa mọc măng,
Ngày về trúc đã cao bằng ngọn tre.
Ngày đi, lúa chửa chia vè,
Ngày về lúa đã đỏ hoe ngoài đồng,
Ngày đi, em chửa có chồng,
Ngày về, em đã con bồng, con mang.

Dế kêu cho giải cơn sầu,
Mấy lời em nói bạc đầu không quên.
Em đang dệt chiếu hồi văn,
Nghe anh có vợ, em quăng con chuồi.
Em đang bắc nước xôi xôi,
Nghe anh có vợ, quăng nồi đá vung.
Em đang vút (vo) nếp xôi xôi,
Nghe anh có vợ, thúng trôi nếp chìm.

Buổi thanh xuân thiếp chẳng gặp chàng,
Bây giờ năm con bảy cái ra đàng gặp nhau.
Bấy lâu lên ngọn sông Tần,
Muốn tìm cá nước phải lần trời mưa.
Tiếc công anh đắp đập be bờ,
Để ai quẩy đó, mang lờ đến đơm.

Trách sự sai lời nguyện-ước

Mình nói dối ta mình chửa có chồng,
Để ta mang cốm, mang hồng sang sêu,
Ta sang mình có chồng rồi,
Để cốm ta mốc, để hồng long tai.
Ngỡ là long một long hai,
Ai ngờ long cả trăm hai quả hồng.
Hai ta đang nhớ đang thương,
Ai về phân quế, rẽ hương cho đành!
Hai ta đang nối dây dài,
Ai cầm dao sắc, cắt hai dây lìa.
Chiều chiều ra đứng ngõ sau,
Hai tay rũ xuống như tàu chuối te
Tiếc công vun bón cây mè
Mè không có trái, chim mè đậu lên.
Tiếc công rày xuống, mai lên,
Mòn đàng dứt cỏ, không nên tự trời.
Tưởng rằng kèo cột ở đời,
Ai ngờ kéo rã cột rời tứ phương.
Ngày nào em nói em thương,
Như trầm mà để trong rương chắc rồi.
Bây giờ khoá rớt chìa rơi.
Rương long nắp vỡ bay hơi mùi trầm